Bữa giờ Sài Gòn giãn cách, hổng có gặp nhau được thế là kéo nhau lên online mà rủ rỉ thầm thì, nói chuyện này chuyện nọ hồi cái lại vòng về “tuổi thơ” bởi hình như con người ta càng lớn thì lại càng hoài niệm.

Đứa thì kể mùa này dưới quê là đi ra đồng ngẩn mặt lên mà hít hà đầy một bụng mùa mạ non, rồi chưa kể rồi xuống bùn mắc mấy con ốc bu về cho má rửa sạch, đập thêm cây xả củ gừng rồi hấp lên, thêm chén nước mắm cay xè lưỡi, vừa ăn vừa hít hả chảy nước mắt, ta nói nó đã gì đâu…

Đứa thì lại kể, cả ngày chỉ đợi mỗi buổi chiều, khi trời vừa tắt nắng, xa xa là đường chân trời nhuộm màu vàng óng là lại í ới nhau mang diều đi thả, ngẩng đầu theo con diều bay mà ước gì mình cũng có đôi cánh để tha hồ bay lượn..

Chưa hết đâu nghen, còn tỉ tỉ thú vui khác như đá banh, kéo co, nhảy dây, chơi nhà chòi, đứa nào đứa nấy mình mẩy dơ như chuột vậy mà nhứt định không chịu chia tay nhau đi về…. vì sợ mất đi những giây phút ” giàu có” của tuổi thơ khi đang sở hữu quá nhiều nụ cười và sự hạnh phúc…

Nói chuyện hồi mà đứa nào cũng rươm rướm, cũng lặng lại đôi chút bởi lẽ quê nào có xa xôi đâu, ở ngay trong ký ức, trong trái tim.. thế nhưng để quay trở về… chao ôi sao khó quá:

“Một vé đi tuổi thơ, sao khó quá người ơi

Bởi bây giờ đây chúng ta lớn rồi”

Trích : Cho tôi xin một vé về tuổi thơ( Lynk lee)

Hình : sưu tầm.

Like
Like Love Haha Wow Sad Angry

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.